Đăng trong Không đề

[Không đề – 1 ]

Có bao giờ bạn muốn tan vào nước; được trở thành làn sóng mát lành đi du ngoạn khắp những nơi tuyệt đẹp nhưng đầy nguy hiểm của Trái Đất, lưu lại nơi đó trong tích tắc và rồi lại rời đi vội vàng; được trở thành những bọt nước của biển xanh, luôn hướng về đất liền với nỗi niềm nhung nhớ; được trở thành những hạt muối nhỏ giữa vô vàn những thứ giống ta nhưng lại mang những tâm tư khác nhau?

Tôi muốn mình được nước ôm lấy, để cảm nhận những cơn sóng, để hiểu được tâm tư của bọt biển, để phân biệt những hạt muối nhỏ bé và để có thể hiểu rõ sự sống của mình. Thấy được sự tĩnh lặng bên tai và trong trái tim mình. Thấy được cánh cửa đang mở ra đón chào ta.

Và sâu trong tâm trí của ta, là sự giải thoát.

 
1:00 – 4/7/2017

Đăng trong Boku no Hero Academia, TodoDeku

In the name of love

Midoriya, cậu tin tớ chứ?

Cậu sẽ tin tớ khi tớ nói sẽ đỡ được cậu khi cậu rơi xuống từ tòa nhà cao? Sẽ có mặt kịp thời khi cậu cần tớ? Sẽ luôn bên cậu khi cậu gặp nguy hiểm?

Cậu có tin tớ khi tớ nói sẽ ở bên cậu và cùng cậu đi qua sóng gió? Sẽ là người dẫn đường cho cậu khi cậu không thể nhìn thấy được ánh sáng? Sẽ luôn bên cậu khi cậu không có ai ở bên?

Cậu tin tớ khi tớ nói cậu là ánh sáng đời tớ không? Rằng cậu là người đã cứu tớ thoát khỏi địa ngục của chính mình? Rằng cậu đã giúp tớ là chính tớ?

Cậu có tin tớ khi tớ nói tớ sẽ là người mà cậu cần? Sẽ là người xoa dịu những đau đớn của cậu? Sẽ là người bảo vệ cậu khỏi những điều gây tổn thương cậu?

Tớ sẽ thực hiện tất cả những điều đó, vì cậu, Midoriya. Nhân danh Tình yêu, hãy lấy tớ.

Tớ sẽ khiến cậu hạnh phúc.

 

P/s: Mình biết là nó không được hay và lặp từ nhiều, nhưng mình không muốn sửa. Vì với mình cảm xúc nó chỉ đến trong phút chốc, nên những gì viết ra nên được giữ nguyên như vậy.
(Và nếu đứng vào vị trí của Todoroki thì mình cũng không nghĩ lúc cảm xúc đang dâng lên như vậy mà lại chọn lọc vốn từ để nói đâu =]] )

____________________________________________________________________________________________

Đăng trong Boku no Hero Academia, TodoDeku

Những lúc tôi không thể viết tử tế =]]

1.

Buổi tối, tại Bệnh viện đa khoa Hosu:
– Iida: Todoroki, Midoriya, hai cậu ngủ ngon.
– Mido: Chúc cậu ngủ ngon, Iida.
– Todo: Ngủ ngon.
– Mido: Cậu chưa ngủ sao Todoroki?
– Todo: Tớ chưa buồn ngủ. Cậu ngủ trước đi.
– Mido: Vậy cậu ngủ sau nhé!

– Todo: *ngắm Mido đang ngủ* Gương mặt lúc ngủ, dễ thương quá…

Sáng:
– Mido: Chào buổi.. Woa Todoroki, đêm qua cậu không ngủ được à? Mắt cậu thâm quá!
– Todo: Tớ đã thức cả đêm để ngắm một thiên thần…
– Mido: Thiên thần?
– Todo: Phải. Là cậu.
– Mido: ……..

2.

– Todo: *bất ngờ ôm Mido*
– Mido: * giật mình* Chuyện….. Chuyện gì vậy Todoroki? Cậu…… Cậu sao thế?
– Todo: Tớ cạn năng lượng rồi. Có thể để tớ ôm cậu một lúc để sạc lại không?
– Mido: S….. Sạc á? N….. Nếu cậu mệt thì có thể xuống phòng y tế mà…..
– Todo: Tớ chỉ cần cậu thôi.

3.

– Todo: Midoriya, cậu ăn mì soba không?
– Mido: *ngạc nhiên* Tớ có.
– Todo: Nói “A” đi nào. Tôi đút cho cậu.
– Mido: *ngại* *nhìn xung quanh* A…..
– Todo: *đút cho Mido* *đang rất kiềm chế trước sự dễ thương của Mido*

4.

– Todo: Midoriya, cậu còn dính cơm trên mặt kìa.
– Mido: *hoảng* Woa….. Vẫn còn sao? Ở đâu vậu Todoroki?
– Todo: Ở đây này *lại gần* *liếm*
– Mido: *xì khói*

__ TBC __

Đăng trong Boku no Hero Academia, TodoDeku

When you’re gone

Mặt trời dần xuống bóng. Bầu trời ngả màu, đâu đó vẫn còn vài vệt nắng yếu ớt xuyên qua tầng mây, chiếu xuống sân.

Tôi hít vào một hơi, trong phổi tràn đầy không khí, vừa ấm áp vừa dịu nhẹ của ly trà trong tay, vừa buốt giá vừa ảm đạm của thời tiết mùa đông bên ngoài.

Tôi nhớ về những ngày mùa đông mấy năm trước, khi mà cả tôi và cả cậu vẫn còn là học sinh cấp ba của trường U.A. Mỗi khi người cậu run nhẹ lên vì lạnh, tôi sẽ lại ôm cậu, dùng hơi ấm từ bên trái của mình để sưởi ấm cho cậu. Lúc đầu cậu sẽ bối rối, sẽ cố tránh xa vòng tay tôi, sẽ lẩm bẩm vài điều gì đó về việc sẽ có người nhìn thấy, nhưng rồi sẽ lại ngồi im, dựa vào ngực của tôi, từ từ thiếp đi.

Cậu luôn thích ngắm bầu trời lúc hoàng hôn, vì với cậu nó thật yên bình, tĩnh lặng. Và vì nó giống cậu nữa, Todoroki. Ấm áp, bình yên và dịu dàng. Cậu cũng đã nói vậy.

Và mỗi khi làm nhiệm vụ xa nhau, chỉ có những tin nhắn và những cuộc gọi là cầu nối giữa hai người, cậu sẽ luôn kết thúc cuộc hội thoại bằng lời hứa: Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn mà, vậy nên cùng cố gắng nào. Tôi sẽ chỉ cười nhẹ và đáp lại cậu. Ừ, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Mở điện thoại ra, đọc lại tin nhắn mới nhất của cậu, mắt lại hướng về nơi những mảng màu đỏ cam còn lại trước khi mặt trời lặn hẳn. Trong lòng có chút buồn vì hiện giờ cậu chưa về, nhưng đâu thể trách được, cậu vẫn đang làm nhiệm vụ mà. Chỉ cần hoàn thành xong, cậu có thể trở về, trở về với ngôi nhà của hai chúng ta.

Nhanh về đi. Izuku. Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Tôi nhớ cậu….

Từ: Midoriya Izuku

Đến: Todoroki Shoto

Tớ sắp về rồi. Chờ tớ nhé, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn! Tớ nhớ Todoroki!

 

Thời gian nhận: 2 năm trước

____________________________________________________________________________________________