Đăng trong Marvel, Stony

3. Một nhiệm vụ không suôn sẻ

Potts và Stevens làm việc cùng nhau tốt hơn hẳn kỳ vọng của những người khác.

Khi đi làm nhiệm vụ, họ là một đội tuyệt vời: Potts là bộ não, còn Stevens là sức mạnh. Stevens am hiểu sâu rộng về chiến thuật; còn Potts có sở trường về khả năng ứng biến đầy sáng tạo.

Khi mà Stevens nhận ra rằng anh đang lơ lửng trên một gờ cửa sổ ở tầng 30 sau khi nhiệm vụ thu thập thông tin không theo đúng kế hoạch, Potts trồi lên bên cạnh anh trong một chiếc trực thăng và cười toe toét. Khi hai người họ phải lấy cắp và giải mã được những tin nhắn của Soviet, Potts tạo ra một cái ăng ten chặn sóng còn Stevens thì đi trộm sách mật mã. Kỹ năng của cả hai bổ trợ cho nhau một cách hoàn hảo.

Tuy nhiên, ngoài lúc làm nhiệm vụ ra, Potts của ngày thường vẫn tiếp tục là một kẻ khó ưa. Khi mà gã không chê cười vẻ ngoài của Stevens hay những lựa chọn trong cuộc sống của anh hay mấy cái khái niệm quy tắc cũ rích của anh, gã sẽ hờn dỗi hoặc trốn trong phòng thí nghiệm hay từ chối tuân theo mệnh lệnh.

Potts không chịu làm theo lời anh nói, vấn đề ở chỗ đó đấy. Gã luôn cãi lại và phản đối và khiêu khích Stevens về từng quyết định nhỏ mà gã không đồng tình.

Mọi chuyện chạm ngưỡng tồi tệ nhất khi họ lén đột nhập vào trụ sở của một đường dây buôn lậu. Stevens muốn chờ và điều tra kỹ lưỡng cứ điểm, nhưng Potts lại khăng khăng khẳng định rằng gã đã xem sơ đồ tòa nhà và tiến hành đốt kích.

Chuyện xảy ra sau đó tốt đẹp y như tưởng tượng. Họ bị phục kích bởi một nhóm khủng bố được trang bị vũ trang đầy đủ. Một trận đấu súng đã diễn ra. Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Stevens đang cắt dây báo động để ngăn nhóm người kia gọi thêm chi viện tới thì anh bỗng nhìn thấy điều này: Potts phóng ra từ phía sau một cái thùng, quá hiển nhiên, quá lộ liễu. Một tên khủng bố nâng nòng súng lên từ hướng đối diện. Một tiếng nổ, một tia sáng và một tia máu phun ra khi viên đạn trúng vào người Potts. Cả thế giới dường như thu hẹp lại khi mà Potts vấp ngã.

Stevens di chuyển với tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay. Anh đến bên Potts ngay lập tức.

Đó là một vết thương ở vai, chảy rất nhiều máu. Anh xé một đoạn vải từ áo sơ mi của mình và ấn nó vào vết thương để ngăn không cho máu chảy thêm, máu đỏ thấm đẫm qua ngón tay anh.

Anh thấy rằng nó chỉ là một vết thương sượt qua, vì vậy Potts sẽ sống sót. Nhưng gã lại nhợt nhạt và run rẩy, và Stevens sôi sục lên.

Stevens nhìn xung quanh và găm ánh mắt về phía kẻ đã bắn Potts. Tên khủng bố run rẩy khi anh tiến lại gần.

Stevens thể hiện sự tức giận của mình khá dữ dội.

Anh để cho tên đó sống, nhưng chỉ thoi thóp.

Anh bế Potts theo kiểu cô dâu và nhanh chóng rời khỏi nơi đó, hoàn toàn bỏ quên nhiệm vụ và phớt lờ Potts khi hắn khẳng định răng hắn vẫn ổn, đó chỉ là một vết đạn nhỏ, rằng chẳng phải chuyện gì to tát đâu.

Khi Potts tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật ở phòng y tế của SHIELD, Stevens lao vào chỉ trích gã. Anh nói với gã rằng gã cần phải cẩn thận hơn khi ở thực địa, rằng gã nên biết các nhiệm vụ có thể nguy hiểm đến nhường nào, rằng gã không phải là một người lính và gã phải bảo vệ bản thân mình tốt hơn.

Anh khá nóng nảy về điều đó. Có thể anh đã hơi to tiếng một chút.

Trong suốt lúc đó, Potts mỉm cười với anh một cách ngây ngô.

Cuối cùng thì Stevens cũng hạ hỏa. “Anh đang cười cái gì vậy?” – Anh thận trọng hỏi.

Potts tiếp tục cười rạng rỡ với anh. “Cậu ở đây.” Gã nói.

Stevens ngồi xuống chiếc ghế nhựa cứng. “Tôi còn có thể ở đâu được chứ?”

“Cậu đã ở đây cả đêm.”

Stevens nhìn xuống nơi bàn tay anh đang đặt lên giường của Potts. Anh cân nhắc tới việc nói rằng mình sẽ ở đây vì bất kỳ ai, nhưng anh biết điều đó không đúng.

Tay Potts di chuyển về phía tay Stevens, đầu ngón tay sượt qua tay anh. Mọi sự chú ý của Stevens đều bị chuyển động nhỏ đó thu hút.

Anh nghĩ về lý do tại sao anh lại tức giận như vậy. Anh nghĩ về việc Potts không thể chịu đựng thương tổn ra sao. Anh nghĩ về việc cuộc sống sẽ ảm đạm như thế nào nếu không có Potts. Anh nghĩ về việc nói những điều đó ra.

Nhưng tới khi anh đưa ra quyết định, Potts đã ngủ mất.

Stevens đứng dậy, vén một lọn tóc trên trán Potts và, nhanh như chớp, đặt lên thái dương gã một nụ hôn giản dị.

“Tên ngốc”, anh nói. Và rồi, rất nhẹ nhàng,”Tên ngốc của tôi.”

Bình luận về bài viết này